expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

#04

Đã bao giờ bạn muốn đi đâu đó thật xa chưa? Đã bao giờ, trong suy nghĩ của bạn lại xuất hiện một vài suy nghĩ điên rồ chưa? Vội chạy lên một chiếc xe bus bất kỳ, chẳng biết nó đi đâu và cũng chẳng biết mình định đi đâu. Chỉ biết là ở đó, có một chiếc ghế ngồi, một cái cửa sổ, một cái tai nghe và một bản nhạc thật hay! Người với người, ta với ta, ngoài đường kia, sao mà nhộn nhịp đến thế?

#03

"Ngày ấy, ta gặp nhau như một sự sắp đặt. Và rồi nói chuyện với nhau như đã quen từ rất lâu. Để giờ đây cậu đã đi quá xa khiến tớ chẳng thể níu kéo được... Cái thứ gọi là "bạn thân khác giới" sao mà lại thăng trầm đến vậy..."
#vụn 

#02

"[Gửi chàng trai ấy]
Tớ đã từng nghe ở đâu đó rằng: "Yêu đơn phương là cảm giác bước tới không được, buông bỏ không đành". Chỉ một hình ảnh, một câu nói, một cái dáng đi thẫn thờ,... cũng có thể đủ làm cho đối phương thức trắng cả đêm dài... Thật vậy, có lẽ chỉ có những ai đã đang yêu đơn phương một ai đó mới có thể hiểu được, yêu đơn phương chính là cái cảm giác tự bắt đầu và cũng phải tự kết thúc. Nhưng tớ đã rất may mắn vì tớ được kết thúc trong cái âu yếm của cậu. Tớ và cậu học chung cùng với nhau suốt 4 năm cấp hai - một quãng thời gian không dài, không ngắn nhưng cũng đủ để vun đắp cái tình cảm mà tớ đã dành cho cậu. Tớ ngày ấy là một cô bé nhỏ nhắn, nhút nhát, e dè và hay bị bạn bè bắt nạt. Còn cậu, là một chàng trai tinh nghịch, đáng yêu, hài hước và được khá là nhiều cô gái theo đuổi. Hôm nay là ngày đầu tiên tớ viết blog, viết một câu chuyện thật dài và người đầu tiên tớ nghĩ đến chính là cậu. Và cậu có biết không? Tình yêu của tớ dành cho cậu cũng có lẽ bắt đầu vun vén từ những trang nhật ký không tên, mà trong đó là đầy ắp những niềm vui xen lẫn những nỗi nhớ thương và những nỗi đau đến xé lòng. Có những điều mà đến giây phút này tớ vẫn không thể hiểu được? Nhưng có lẽ, cứ cất nó trong tim, thi thoảng ngồi một mình ngắm nhìn lại sẽ tốt hơn! Cái lần đụng xe ấy, cậu đã nhìn tớ bằng ánh mắt ngại ngùng rồi chẳng nói một lời, mà dường như chỉ cố gắng bảo tớ đi trước đi... Cái lần tớ lén nhìn trộm cậu và thật bất ngờ khi cậu cũng đang nhìn tớ... Và cả vô vàn cái lần khác nữa mà tớ cũng chỉ muốn cất nó ở một nơi nào đó thật đẹp, thật bình yên. Có đôi khi cậu lại đến với tớ một cách thật nhẹ nhàng, thật bất ngờ, nhanh như một cơn gió lạ thoáng qua vậy, nhưng cũng thật lãng mạn. Nếu có người hỏi tớ hãy nói một ngày đặc biệt vào đây, tớ sẽ chẳng cần mở cuốn nhật ký ra, cũng chẳng cần mở mắt, tớ vẫn sẽ viết được ngày 23/05/2017 - ngày cuối cùng tớ học cùng lớp với cậu và cũng là ngày đầu tiên cậu ấm áp với tớ - cái ấm áp đến cháy bỏng trong những ngày chia tay. Giờ đây, cũng vẫn giống như ngày đó, cậu vẫn đẹp trai, vẫn ấm áp, vẫn là một hotboy của trường, nhưng cậu đã là hoa có chậu rồi. Cô gái ấy chắc hẳn là rất may mắn vì có được cậu, và có lẽ cậu cũng vậy. Chờ tớ nhé! Đợi một ngày cậu và tớ đều đã trưởng thành, tớ sẽ rủ cậu đến một quán Cafe đẹp nhất nhì Hà Thành, rồi chúng ta sẽ trò chuyện như những người bạn, và tớ sẽ thổ lộ hết rằng tớ đã từng thích cậu rất nhiều, rất rất nhiều...
Gửi chàng trai Cung Bạch Dương có tên #NSTA!"    
#vụn  

#01

"Tại sao con người ta chỉ nhìn về cái kết quả mà lại có thể phán đoán, đánh giá được người khác một cách dễ dàng?"
#vụn